The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hệ liệt Hôn sự lầm lẫn


phan 10

 Chương 15 : Nửa mạng sống – Quá khứ đã quên


Ngày nào Mộng Nguyệt cũng xuống núi đến tửu lâu ở chân núi cho dù là mưa hay nắng. Nhưng nàng không thể nhớ ra mục đích mình đến đó làm gì. Hít một hơi thật sâu định rời khỏi tửu lâu này thì hai kẻ đang ba hoa chích chòe kia nhắc đến một người khiến bước chân Mộng Nguyệt dừng lại.


- Huynh biết không Trầm Thiên là một vị tướng uy vũ, một mình ngài giết hàng ngàn quân địch. Nhớ ngày giao chiến với Bắc quốc ngài một thân nhiễm đỏ trường bào vừa trở về từ vòng vây của địch dù thương nặng nhưng vẫn lập kế vây hãm quân địch ngay sau đó.


- Trầm Thiên…cái tên thật quen…Một hình bóng xẹt qua đầu một cách mơ hồ. Nàng gọi hắn là Thiên hắn gọi nàng là Nguyệt Nhi. Liệu đó có phải là kẻ mà nàng thường mơ thấy ?. Nhìn sắc trời sắp chuyển sang đông, sao thời gian dạo này trôi qua có vẻ thực nhanh. Chỉ vừa mùa hạ, nay đã đầu đông…Không đúng, có gì đó không đúng…nhưng không đúng ở đâu nhỉ…Mộng Nguyệt nhíu mi suy nghĩ, có vẻ như thời gian không đúng cho lắm. Nhưng vì sao không đúng thì nàng không chắc lắm. Nhìn bát dược trên tay Mộng Nguyệt nhíu mày, là do dược này sao ?


Mộng Nguyệt là một kẻ thông mình nên rất nhanh có được đáp án của nàng. Dược mà sư phụ ngày nào cũng bắt nàng uống khiến nàng quên đi dù là thời gian hay là ký ức… thế nên mới khiến nàng có cảm giác không đúng. Dĩ nhiên để xác thực nghi ngờ của mình nàng liền chạy đến chất vần sư phụ. Vì sao ông lại lấy đi ký ức của nàng và ký ức trước kia liệu có phải cũng đo ông tước đoạt lấy nó. Chạy tới hỏi sư phụ thì thấy lão đang ngồi nhàn nhã thưởng trà cùng nghiên cứu dược liệu.
- Con không uống dược ta đưa. ? Nhìn Chén dược trên tay Mộng Nguyệt Lãnh Diêu Diêu cảm thấy không ổn. Lão ngay tức khắc xa sầm sắc mặt lại quát to


- Ta đã dặn phải uống đủ không được bỏ lỡ dù là một lần , con muốn giữ mạng này vì sao không làm theo. Lão nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên vì tức giận mà rống khiến cho khí thế kia của nàng cũng liền tan mất khi đối diện cùng cơn bạo phát của sư phụ


- Con…con… Nàng lắp bắp không nói nên lời khí thề gặn hỏi lúc đầu của nàng cũng biến đâu mất hết cả rồi . Thế nhưng bỗng nhiên nàng trở nên kiên định, siết chặt tay trong ống tay áo dùng hết can đảm mà nói lên thắc mắc trong lòng


- Vì dược vật này uống vào sẽ khiến con quên, vì sao con phải uống thứ dược đó ?.Vì sao bắt con quên những thứ đã xảy đến với con….. ?Sư phụ nói sức khỏe con không tốt con có thể nghe theo người học võ cường thân. Thế nhưng chén dược kia chính là cỏ Vong ưu vì sao con phải uống chúng. ? Có thứ gì đó sư phụ muốn con phải quên sao ?


Nàng thực sự không xác định được liệu có phải vì loại cỏ này mà nàng đã mất đi phần kí ức trước kia của mình hay chăng . Phần kí ức đó có phải cùng người đó có liên quan ? Người có tên Trầm Thiên ấy, người mà chỉ mơ thấy hăn thôi cũng khiến lòng nàng ấm ap1 đến lạ thường.
- Phải, nếu ta thừa nhận con thực sự có một quá khứ thậm chí còn vì quá khứ kia xém chút mất mạng. Nhưng vì muốn con khỏe mạnh Người thân của con phải cố nhịn không chạy tới nhìn con. Tiểu tử đó thà để bản thân bận rộn nơi chiến trường cũng không muốn quay về mà không thể chạy tới gặp con.


Cũng không phải ông không cho bọn họ gặp nhau, bằng với thông minh của Mộng Nguyệt trong năm năm kia có trên 10 lần nàng phát hiện ra sự thật cũng trên dưới 10 lần cùng Thiên nhi của lão phu thê tương phùng. Nhưng tình huống lần này có chút khác biệt nàng hiện ở cửa đầu tiên trong thất tử phải thật thận trọng. Chỉ cần một bước đi sai sẽ mất hết toàn bộ ván cờ.


- Người thân, Sư Phụ là nói Trầm Thiên sao ? …Mộng Nguyệt loạng choạng lùi lại phía sau một chút.


- Con lại nhớ ra hắn à ?. Trước giờ lão cũng chưa từng thấy qua ai uống cỏ vong ưu nhà lão mà có thể nhớ được chuyện lúc trước nhưng nha đầu này trong năm năm nàng đã không ít lần nhớ ra Thiên Nhi.


- Lại ? Con đã từng nhớ ra quá khứ của mình ? Nàng kinh ngạc không thôi trợn to mắt nhìn lão như muốn biết hết những gì lão dấu nàng.


- Còn người Thân mà sư phụ nói là quan hệ gì ? Bằng hữu, huynh muội, hay là phu thê ? Chỉ nhìn biến hóa trên khuôn mặt Lãnh Diêu Diêu cũng khiến nàng nhận ra câu trả lời


- Sao người có thể làm thế với con…. ? Sao lại bắt con quên một người quan trọng với con nhường ấy…Mộng Nguyệt Nước mắt tràn mi nàng không thể tin gặn hỏi trong nghẹn ngào. Hèn gì mà nàng luôn hạnh phúc khi nghĩ đến hắn, dù quên tất cả mọi thứ nhưng khuôn mặt đó thì luôn hằn sâu trong tâm trí nàng. Nàng có phải rất yêu thương hắn. Thế nên dù uống qua cỏ vong ưu nhưng ký ức về hắn với nàng dù mờ nhạt nhưng không hề mất hẳn.


- Con nghĩ ta vui lắm sao ? Cả chục lần chứng kiến đệ tử của mình đưa cỏ vong ưu cho thê tử hắn uống trong đau đớn con nghĩ ta dễ chịu sao ? Trong suốt năm năm qua lão cứ mong nàng đừng nhớ lại nữa để tên kia không phải lại một lần nữa phải tự tay nấu cỏ vong ưu đem cho thê tử hắn uống chỉ để quên đi hắn trong đau đớn, trong thống khổ. Lão biết sở dĩ Thiên Nhi kiên quyết làm vậy là để dằn vặt bản thân mình nhắc nhở bản thân hắn rằng nàng vì hắn mới lâm vào tình cảnh hôm nay. Nhưng đứa trẻ kia liệu có biết rằng se duyên cho hắn và Mộng Nguyệt là sư phụ này cũng đau lòng không kém.


Qua giải thích của lão Mộng Nguyệt cuối cùng cũng thỏa hiệp sẽ ngoan ngoãn luyện Thất hồn Đoạt mệnh. Nhưng Mộng Nguyệt sẽ không uống cỏ vong ưu nữa, nàng không muốn quên hắn.


Lãnh Diêu Diêu cảm thấy khá kỳ lạ, đã nửa tháng trôi qua nha đầu kia chưa một lần khóc nháo tìm ông bắt kể cho nàng nghe về quá khứ kia của nàng như những lần trước đây. Mà nàng chỉ chuyên tâm vào Đoản Mệnh, thậm chí số lần xuống núi nghe ngóng tin tức cũng rất ít. Mặc dù được người đời xưng tụng là thần cơ diệu toán có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác nhưng chỉ riêng với nha đầu này lão ngay từ ngày đầu đã không thể biết nàng nghĩ gì. Bởi Mộng Nguyệt mang Mệnh thiên sát nên hắn không thể đoán được số mệnh nàng cũng như suy nghĩ của nàng bắng chiêm tinh thuật. Lần trước sở dĩ hắn xuất hiện đúng lúc nàng ta nguy cấp chẳng qua vì tính ra đệ tử đang cần hắn trợ giúp nên mới đến. Hiểu Mộng Nguyệt rất ngoan ngoãn luyện Đoản Mệnh Thất Hồn cũng rất nhanh thoát khỏi cửa tử đầu tiên. Lãnh Diêu Diêu thở phào nhẹ nhõm hắn đã thành công bảo vệ tâm mạch cho nha đầu kia vậy chỉ còn lại 6 cửa tử nữa là hắn có thể giao lại nàng cho đệ tử yêu của hắn để lại chạy đi tiêu dao. Thế nhưng vui mừng chưa bao lâu thì quả nhiên tai họa ập đến.


Lãnh Diêu Diêu tối sầm sắc mặt, bờ vai run run vì tức giận, trong lòng bàn tay vò nát bức thư Mộng Nguyệt để lại cho hắn thông báo việc nàng sẽ ra biên cương tìm Trầm Thiên. Dẫu biết trời yên biển lặng là dự báo trước sẽ có con bão đáng sợ, thế nhưng lão lại chẳng hề cảnh giác hơn với nàng, lão biết giao phó thế nào với Thiên nhi đây.

Chương 16 : Biên cương – Hiểu lầm
Trầm Thiên vò nát thư tín trong tay nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải vì bận việc quân không thể rời khỏi nơi đây thì hắn nhất định sẽ chạy ngay đến Điệp Cốc lúc này. Dù đã dùng mọi cách nhưng hắn vẫn không cách nào tìm thấy nàng. Hắn không thể tìm thấy nàng vì mệnh nàng là Thiên sát đó cũng là lý do sau lần gặp đầu tiên ở ôn tuyền hắn cũng không thể tra ra nàng là ai và ở đâu bằng chiêm tinh thuật. Chỉ có thể thông qua kẻ ở cạnh nàng để biết được tình hình của nàng. Vì thế lúc đó hắn mới căn dặn Triệu Cương thật kĩ phải theo sát nàng.
Nàng đã rời khỏi Điệp Cốc ba tháng rồi nhưng với sức khỏe của nàng hắn chỉ sợ nàng sẽ không chịu được. Cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay Trầm Thiên cố áp chế giận dữ và lo lắng. Vì sao hắn đã cho người nghe ngóng suốt đoạn đường từ Điệp cốc đến biên cương nhưng một chút tin tức về nàng cũng không có. Dù nàng có thể đi rất chậm nhưng mà cũng không thể đi đến ba tháng như thế. Liệu…Trái tim hắn như thắt lại, tâm giao động hỗn loạn không thôi, hắn không dám nghĩ nữa…nàng sẽ không sao ,sẽ không như thế mà rời khỏi hắn sẽ không đâu.
- Tướng quân, theo ngài phân phó thuộc hạ truy tìm trên đường từ Điệp cốc đến biên quan có bảy người bệnh nặng, sáu người chết, trong đó có một người vừa vặn độ tuổi và dám dấp tương đồng với phu nhân. Có điều xác nữ kia đã chết trên một tháng nay, trời lại nóng… Nói đến đây hắn nhỏ giọng rồi không nói gì thêm nữa vì nhìn sắc mặt kia của trầm Thiên thì không dám nói tiếp.
 Thân mình Trần Thiên lảo đảo, đầu óc quay cuồng, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tí tách rơi trên đất. Môi mím chặt lại cố gắng không gục xuống nơi này. Lần đầu tiên hắn chán ghét địa vị tướng quân này, trước kia cho dù đứng giữa ranh rới sống chết hắn cũng chư từng hối hận qua. Nhưng giờ đây hắn cảm thấy chán ghét địa vị tướng quân này, vì địa vị này hắn không thể rời khỏi đi tìm nàng, chỉ có thể ngồi đó mà nhờ kẻ khác thăm dò. Thời khắc này hắn căm hận số mệnh, căm hận bản thân nói gì mà bảo vệ biên cương bảo vệ cho cuộc sống của lê dân bá tánh thế nhưng không thể bảo vệ chính nương tử của bản thân mình.
- Thi thể đó…hiện giờ… ?
- Ngọc vương gia nói ngài ấy sẽ dùng dược để khôi phục lại khuôn mặt nàng …Nhưng …nhưng xem ra rất khó như lúc đầu… Thi thể đó một lát sẽ được chuyển đến. Nhìn mặt tướng quân thật khủng bố khiến hắn run sợ.
- Lui xuống đi…hắn hằn giọng…cố kìm nén lộ ra tâm tình trên khuôn mặt lúc này…
- Ngũ mụi phu…ta nghe nói đệ tìm ra một thi hài nữ tử liền chạy vội đến đây… thi hài đó hiện ở đâu ? Quý Thanh dã vừa đến liền nhào tới hỏi luôn lo lắng trong lòng. Ngũ muội nhà hắn…không phải thực đoảng mệnh vậy chứ… hắn dù y thuật cao nhưng không có cách cải tử hồi sinh… thế nhưng đối mặt với hắn không có người trả lời chỉ thấy Trầm thiên đôi mắt thẫn thờ phin ra một búng máu tươi rồi lâm vào hôn mê.
Mộng Nguyệt mơ màng tỉnh giấc, nàng ven rèm xe ngựa hỏi lão phu xe.
- Đây là chỗ nào rồi ?
- Đã là biên giới giáp với Siêm quốc. Cô nương , nàng hôn mê hai ngày rồi, tìm quán trọ nghỉ ngơi và ăn uống thôi. Lão thực là sợ, sợ nàng sẽ chết trên xe hắn. Nếu không phải nàng trước đó có nói về tình hình của nàng có lẽ sẽ dọa chết hắn. Cứ cách một ngày nàng lại mê man một lần và mỗi lần như thế nàng giống như không có hơi thở. Tựa như sắp chết khiến hắn dù biết cũng cảm thấy lo sợ. Nếu không phải tham bạc của nàng hắn tuyệt nhiên sẽ không nhận mối làm ăn này. Có đời nhà ai đi một đoạn đường chỉ mất một tháng nếu đi bộ lại mất những ba tháng trời đi bằng xe ngựa.
Mộng Nguyệt gật đầu, nàng thực sự mệt mỏi vì đường dài. Vì đã vào thất tử nên sức khỏe nàng ngày một yếu hơn. Mỗi lần mê man nàng lại mơ thấy hắn, dù rất muốn mình mơ thấy hắn nhưng lúc này đây nàng biết rằng nếu nàng còn tiếp tục sống phải thoát khỏi hôn mê.Nhe sư phụ kể thì nàng vì hắn mới còn nủa cái mạng như hiện nay, Trong năm năm qua nàng cũng đã nhớ ra hắn trên mười lần. Nhưng ngay sau đó hắn lại phải tự tay sắt cỏ Vong ưu cho nàng uống để quên đi hắn. Nhưng nàng không muốn nữa không muốn một lần nữa quên mất hắn.
Vì nghe sư phụ nói chỉ cần luyện xong nhất hồn nàng sẽ có lại sứ khỏe và trở về bên cạnh hắn thế nên trong thời gian rời cốc nàng thật chăm chỉ không hề bỏ lỡ tu luyện. Theo như cách thức sư phụ chỉ dẫn luyện đến cửa tử thứ 2 nhưng ngay sau đó nàng liền cản thấy sợ hãi. Khi vào nhị tử nàng cảm thấy mình sát với ranh giới giữa sống và chết hơn bao giờ hết. Dù rằng biết được thân thể yều đuối mạng sống mong manh thế nhưng nàng lần đầu tiên thực sự hoảng sợ khi một chân dường như chạm vào cửa tử kiến nàng phải ngừng lại tu luyện. Cái cảm giác thân thể kia không còn thuộc về mình nữa thực đáng sợ.
Đến ngày thứ hai ruốt cuộc Mộng Nguyệt cũng lấy lại chút khí sắc để tìm đến doanh trại của Trầm Thiên. Khi vừa xuất hiện các binh sĩ trợn to mắt sau đó thì nhào vào ôm lấy nhau mừng quýnh quáng khiến Mộng Nguyệt cảm thấy hết sức lạ lùng. Có một kẻ chạy vào báo cáo, một lúc sau Đoạn Vô Tình xuất hiện. Nàng sở dĩ biết hắn bởi hắn cũng như nàng đang luyện thất hồn nhưng lại không chịu ở yên trong cốc mà cứ đòi đi đánh giặc. Vô Tình vừa nhìn thấy nàng thì hết sức vui mừng, hắn không thông báo mà lập tức dẫn nàng đến chỗ Trầm Thiên, hắn muốn tướng quân của hắn nhận được hạnh phúc bất ngờ này.
Bước đến phía bên ngoài lều trướng Vô Tình ra hiệu cho Mộng Nguyệt tiến vào. Mộng Nguyệt không chút tiếng động tiến vào lều trướng cứ tưởng rằng sẽ khiến hắn có một niềm vui bất ngờ nhưng đập vào mắt nàng là cảnh trầm Thiên đang vui mừng ôm một nữ nhân khác khiến nàng lệ rơi đầy mặt lảo đảo bỏ chạy khỏi quân doanh.


Chương 17 : Biên cương – Hiểu lầm (2)
Sau hai ngày cực khổ cuối cùng Quý Thanh dã cùng Mĩ Khiết Ngọc cũng giúp thi thể nữ nhân kia khôi phục lại được dung mạo. nhìn dung mạo nữ tử kia Trầm Thiên thở ra một hơi ôm chầm lấy Khiết Ngọc vì vui sướng. Nếu nữ tử kia không phải nàng thì nàng ít nhất cho đến giờ vẫn bình an, dù chưa có tin tức thế nhưng hẳn là nàng vẫn bình an.
- Không phải nàng…không phải nàng…Hắn cứ thế lẩm bẩm như một kẻ điên, điên lên vì vui mừng…vì ít ra nàng còn sống…
Mộng Nguyệt ở trước của lều trướng không rõ ràng tình huống chỉ thấy hắn vui mừng ôm lấy một nữ nhân rồi còn nói gì đó khiến trái tim nàng như thắt chặt lại đau đớn. Nước mắt cứ thế tràn mi, lảo đảo bỏ chạy trong lặng lẽ. Nàng dù không nhớ nàng đã yêu hắn nhiều bao nhiêu, dù không rõ tình cảm bọn họ sâu nặng nhường nào nhưng giờ phút này nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, không muốn biết nữa….
Vô Tình sau khi đưa mộng Nguyệt đến doanh trướng của tướng quân thì trở về lều bạt của mình, thế nhưng đi được nửa đường thì thấy Mộng Nguyệt rơi lệ bỏ chạy liền gọi với theo
- Phu nhân… thế nhưng nàng còn chạy nhanh hơn, hắn cảm thấy kỳ lạ quay lại chỗ tướng quân hỏi cho rõ.
- Nàng ở đây sao ? Trầm Thiên run lên vì vui sướng, hắn phóng ngay ra khỏi lều đuổi theo bóng dáng thê tử nhưng không còn kịp nữa, hắn lại một lần nữa mất dầu nàng. Nhưng chỉ cần biết nàng ở gần đây hắn sẽ có cách tìm ra thê tử.
Khi Trầm Thiên tìm được Mộng Nguyệt đã là ngày hôm sau, thế nhưng nàng mê man không tỉnh hơi thở mỏng manh tựa chừng như có như không yếu ớt đến mức không thể cảm giác là nàng còn thở. Vô tình nhìn tình trạng của Mộng Nguyệt trầm giọng
- Phu Nhân đang vào nhị tử. Có vẻ như nàng muốn buông bỏ bản thân từ bỏ sinh mạng mà bước chân hoàn toàn vào tử lộ. Vì cũng là kẻ luyện Thất tử nên hắn có thể khẳng định.
- Ngươi nói sao ? Trầm Thiên hít một ngụm khí lạnh toàn thân khẽ run lên, nàng đang buông bỏ mạng sống của bản thân mình. Nàng muốn rời bỏ hắn sao, hắn không cho phép tuyệt nhiên không cho phép. Trầm thiên ôm lấy thân hình của kiều thê mà cảm thấy sợ hãi, sợ nàng sẽ rời khỏi hắn vĩnh viễn không mở mắt tỉnh dậy, hắn phải làm sao đây.
Dùng chân khí thay nàng bảo vệ tâm mạch đó là điều duy nhất hắn làm trong lúc này. Mộng Nguyệt qua được của tử thứ hai ruốt cuộc cũng mơ màng mở mắt, nhìn người bên cạnh vẫn ngủ vùi lệ bấc giác tuôn rơi. Khuôn mặt mà nàng luôn ước ao một lần gặp gỡ nay lại gần nàng đến như vậy.
Nhưng sao chàng lại ở đây ? đã xảy ra chuyện gì. Chẳng phải chàng đã thay lòng, đã có một nữ nhân khác rồi sao, sao còn xuất hiện trước mặt nàng khiến nàng khổ sở. Đưa tay lên ôm lấy ngực đang quặn thắt lại khi nghĩ đến hắn có người khác.
Ngay khi thấy hắn ôm nữ nhân khác trong đầu nàng không còn nghĩ được gì khác ngoài việc tự buông bỏ bản thân dồn mình đi vào nhị tử mong tìm được tử lộ để giải thoát khỏi nỗi đau này. Nhưng ngay khi đứng giữa sống và chết nàng cảm giác ấm áp lạ thường như có ai đó níu giữ không cho nàng buông bỏ sinh mạng của bản thân. Nhìn khuôn mặt chàng khiến nàng không cầm nổi nước mắt lệ lại rơi. Nàng khẽ nghiêng người đưa tay lên lau lệ trên khóe mi thì mới phát hiện hắn đang nắm chặt lấy tay nàng. Cử động của nàng làm hắn tỉnh giấc nàng quay mặt vào trong không để hắn thấy khuôn mặt vương lệ của mình lại nghe giọng hắn đầy vẻ lo lắng cùng quan tâm
- Nàng tỉnh rồi, có khó chịu ở đâu không ? Dù rất vui mừng vì nàng ruốt cuộc cũng tỉnh nhưng với sức khỏe hiện nay của nàng hắn vẫn còn trăm mối lo.
- Ta không sao….Chàng…sao chàng lại ở đây ?
- Ồ Thê tử ta muốn chết ta không nên ở đây sao ? Nàng vì sao có thể dễ dàng buông bỏ sinh mạng mình như thế ? Hắn tỏ ra hết sức giận dữ vì hành động lần này của nàng. Chưa bao giờ hắn tức giận đến thế. Chỉ nghĩ đến nàng có í định đi tìm cái chết cũng khiến cho máu toàn thân hắn như muốn đông cứng lại.
- Ta…ta…Ta..sống chết của ta thì liên quan gì đến chàng…Chàng không phải đã có nữ nhân khác rồi sao ? quan tâm đến ta làm gì ? Nàng vì giận dữ của hắn có chút hoảng sợ nói không nên lời thế nhưng ngay sau đó hình ảnh hắn ôm nữ nhân khác lại hiện lên khiến nàng cảm thấy uất ức nước mắt bất giác lại trào ra.

- Ta không có…thật oan lắm ta không có nữ nhân nào khác ngoài nàng. Nàng mất tích ba tháng trời khiến ta hết sức lo lắng. Thuộc hạ đi tìm về chỉ tìm được một xác nữ tử đã chết được một tháng. Thanh Dã huynh và Khiết Ngọc giúp ta khôi phục dung nhan cho xác chết. Khi biết đó không phải nàng ta mừng quá ôm lấy muội ấy chỉ thế thôi… Nếu nàng không tin có thể hỏi muội ấy. Hắn trước giờ ghét nhất là biện hộ những việc mình làm nhưng lại hết sức khẩn trương khi biết nàng hiểu lầm. Cứ nghĩ nàng sẽ mỉm cười khi nghe hắn giả thích thế nhưng nàng khóc còn lợi hại hơn trước kiến hắn luôn cuống cả lên không biết phải làm thế nào.
- Ta …ta …xin lỗi…ta …ta thật hồ đồ…ta sai rồi… Ta sẽ không tự mình tìm chết nữa, chàng đừng giận… nàng lại nức nở. Hắn vòng tay ôm lấy nàng vào ngực hôn lên đôi mắt đã sưng lên vì rơi lệ kia. Hắn không muốn nàng phải rơi lệ nữa. Nụ hôn đó khiến cho Mộng Nguyệt ngưng hẳn khóc, nàng tròn xoe đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn. Hắn chợt nhớ ra nàng hiện không nhớ được chuyện lúc trước của bọn họ. Có phải hắn đã dọa nàng đến mức hoảng sợ rồi không ?
Định buông lỏng vòng ôm cách xa nàng một chút thì thân hình nhỏ nhắn kia đột nhiên ôm chặt lấy hắn vòng tay qua cổ hắn đặt xuống một nụ hôn trên trán hắn, môi nàng lại lướt qua đôi mắt, cái mũi và cuối cùng là cánh môi. Hắn thoáng qua kinh ngạc nhưng ngay sau đó giành thế chủ động. Nửa năm kia hắn nhớ nàng vô cùng nhớ nàng. Trong Phòng nồng đượm mùi vị ân ái của cặp phu thê nhớ nhung vì xa cách. Ngoài phòng cũng một cặp phu thê nhưng lại trái lại, bọn họ giống như đang mắng yêu đối phương. Sở dĩ giống như mắng yêu bởi một kẻ thì đang giận dữ còn kẻ kia thì mặt mày hớn hở cười như đang nghe nàng nói lời yêu thương.
- Tên chết tiệt nhà chàng cút về cho ta…
- Ồh Vương phi của ta ở đây làm sao ta về được đây ? Hắn hì hì lấy lòng thê tử.
- Nhật nhi, theo ta về thôi, muội muội nhà nàng có phu quân nàng ấy lo rồi…chúng ta cùng trở về…
- Ta không định theo chàng trở về. Ta nghe nói sư phụ Trầm Thiên có một loại dược là Cỏ Vong Ưu nên đến xin một ít. Nàng không thèm nhìn hắn tức giận nói. Vẻ mặt tươi cười kia vừa nghe nàng nhắc đến Cỏ Vong Ưu thì sa sầm sắc mặt. Cơn tức giận khiến khuôn mặt tuấn mĩ kia trở nên thực đáng sợ. Hắn rít qua từng kẽ răng.
- Muôn quên ta…Kiếp sau cũng đừng nghĩ tới. Hắn lắc mình chỉ một chút đã ở ngay trước mặt nàng rồi nhanh chóng tóm được nàng đem nàng trở về.


Chương 18 : Kết thúc
Điệp Cốc trong rừng đào trắng có tiểu oa nhi đang lôi kéo nhau giữa rừng đào một đứa chừng 11 tuổi, một đứa khác chừng sáu tuổi đang cố lôi kéo tỷ tỷ của mình
- Tỷ phải nhanh lên kẻo phụ thân trở về làm sao chúng ta kịp đuổi người đi kia chứ.Trầm nhã Nhi thét lên với Nguyệt Phù đang chập chạp í ách kia.
- Vội cái gì, ta đau chân. Mà ta trông thế này có đủ uy nhiếp người khác sao, vì cớ gì muội cứ nhất quyết phải kéo ta đến nơi này ? Nàng trợn to đôi mắt trách mắng Muội muội tinh quái kia.
- Tỷ tỷ nói gì thế, hai người vẫn hơn một mình muội chứ. Phải hù dọa đuổi đi bằng được hồ ly tinh trong cốc kia. Để lỡ như sau này nương chữa khỏi bệnh trở về cha lại vì quá mê ả mà ruồng bỏ nương thì làm thế nào…Nàng thực sự sợ cha mỗi khi từ chiến trường trở về thì liền chạy đến Điệp cốc này.
Nàng từ khi hiểu chuyện đã được nghe cha cùng các vị thúc thúc nói rằng nương nàng đi dưỡng bệnh ở xa, không thể gặp mặt. Nàng hỏi phụ thân nơi đó là đâu muốn đến nhìn nương nhưng ông không chịu nói, gặng hỏi thế nào người cũng chỉ cười không trả lời. Dạo gần đây nàng phát hiện phụ thân thường xuyên đến Điệp Cốc này mỗi lần đến đó thì phải vài ngày đến nửa tháng ở lại trong cốc. Nàng phải dò hỏi khắp nơi mới từ một người đến cầu y mà biết được trong cốc có một tuyệt sắc mĩ nhân. Thật đáng giận mà, nàng dù có hỏi trăm lần phụ thân mẫu thân ở dưỡng bệnh nơi đâu ông cũng không nói thậm chí còn chưa từng đến thăm mẫu thân lại cứ rảnh ra là chạy chạy đến Điệp Cốc kia. Tội cho mẫu thân nàng dưỡng bệnh nơi xa không hay biết gì. Thế nên nàng nhân lúc phụ thân ở chiến trường xông vào cốc đuổi hồ ly tinh kia ra đi.
- Tỷ tỷ thực chậm chạp hay để muội cõng … Phải nhanh nếu phụ thân về tới thì hỏng…
- Ta mệt…không đi nổi nữa nghỉ một lát đi. Nàng đây là muốn kéo dài, muốn phụ thân kịp thời trở về ngăn nha đầu kia vào trong cốc. Nếu Nhã Nhi thực sự vào đó nàng cũng không biết phải giải thích thế nào. Nàng không chắc nương có nhớ nàng không nữa bà thậm chí còn khong biết Nhã nhi tồn tại. Nàng sợ con bé sẽ giống nàng bị tổn thương vì mẫu thân của mình không nhớ mình, không nhận ra sự tồn tại của mình. Hai năm trước nàng đã bị sốc khi lần đầu gặp mẫu thân. Nàng đã phải mất một thời gian dài để chấp nhận bệnh của mẫu thân. Nàng cũng lén phụ Thân bắt đầu tu luyện Thất hồn…
- Ôh hai tiểu cô nương, bị lạc sao ? Hỏi bọn nhỏ là một nữ tử có đôi mắt hữu thần xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở khuôn mặt dịu dàng ấm áp như một cơn gió xuân. Hiểu Phù nhìn nữ tử kia khẽ thở dài nương vẫn vậy. Đã làm mẹ người ta nhưng sao vẫn cứ phát ra quyến rũ thế kia chẳng trách phụ thân luôn phải cấm cửa sư ông không cho nhận người đến cầu y. Nhìn thái độ kia của mẫu thân hẳn lại uống cỏ vong ưu không nhớ nổi nàng nữa.
- Yêu nữ nạp mạng đi…Chỉ vừa nhìn ThấY Mộng Nguyệt Nhã nhi đã lao về phía nàng tung ra đó tấn công. Mộng Nguyệt rất nhất nhanh lùi lại tránh được một chiêu
- Bé con có phải nhận nhầm người không ? Sao lại muốn dánh ta ? Mộng Nguyệt ngạc nhiên với hành động kia của nha đầu này…Nàng cũng chưa từng ra cốc nên hẳn không trêu chọc cô bé này.
- Ngươi mê hoặc phụ thân ta, không đánh ngươi thì đánh ai chứ ? Nàng tức giận nghiến răng mắng ầm lên.
- Phụ Thân con là ai, tên gì ? Vừa né tránh chiêu thức của cô bé Mộng Nguyệt vừa nghiêng đầu suy nghĩ. Rồi ngay sau đó nàng nhìn qua phía Nguyệt Phù ánh mắt có vẻ quở trách :
 – Ồh…Hiểu Nguyệt Phù, con nói xem việc này là thế nào ? Mộng Nguyệt híp đôi mắt nguy hiểm nhìn Nguyệt Phù.
- Nương, người đừng nổi giận, cũng không phải tại con, là phụ thân không cho con nói. Nàng rất thông minh nha, việc gì cũng đổ hết lên đầu phụ thân nương sẽ lập tức không giận nữa. Đúng như vậy chỉ vừa nghe nhắc đến Trầm Thiên Mộng Nguyệt trở nên nhu hòa hơn hẳn. Nàng dịu dàng nhìn Nhã Nhi mỉm cười bắt lầy đôi tay đang công kích về phía mình nàng ôm trọn con bé vào lòng.
- Nói cho ta biết con tên gì ? Nhã Nhi rụt rè nhìn Mộng Nguyệt rồi lại nhìn sang Nguyệt Phù. Rõ ràng tỷ tỷ gọi nàng ta là nương vậy thì nàng ta chính là nương của nàng. Người mà nàng vẫn ao ước được gặp mặt một lần.
- Trầm Nhã Nhi… ta nghe phụ thân nói tên của ta do mẫu thân đặt cho…Nói rồi lại len lén ngắm khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân. Vẻ rụt rè sợ nương trách tội vì lúc nãy còn hung hăng đánh người…
Mộng Nguyệt ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé kia rơi lệ. Thấy thế Nguyệt Phù cũng nhào đến ôn nàng nức nở. Mộng Nguyệt cũng dịu dàng kéo nàng vào lòng mình nghẹn ngào. Nhã Nhi ngơ ngác thấy nương và tỷ tỷ khóc cũng khóc theo. Ba người cứ thế ôm nhau khóc trong rừng đào.
- Xin lỗi hài tử của ta, nương xin lỗi vì đã quên các con trong thời gian lâu như vậy…Đang nghẹn ngào nức nở nàng chợt giật mình vì có một cánh tay hữu lực lẳng lặng ôm lấy họ từ phía sau. Nhưng rất nhanh nàng nhận ra mùi vị quen thuộc của phu quân. Trầm Thiên cứ thế ôm lấy thê nhi của mình đến khi họ bình tĩnh lại. Mỗi giọt nước mắt của bọn họ lại như một nhát dao vô hình hung hăng cắm sâu vào tâm hắn. Hắn đưa tay lau đi lệ trên mặt nàng, hắn sở dĩ để nàng khóc là vì hắn muốn những uất ức trong lòng nàng nhẹ bớt.
- Phụ thân…Nhã nhi ánh mắt hoảng sợ lùi lại phía sau khi phát hiện ra Trầm Thiên. Nàng sợ phụ thân sẽ trách mắng, nếu phụ thân biết nàng tiến váo cốc còn tần công mẫu thân…
 – Giờ mới biết sợ…Trầm Thiên cảm thấy buồn cười với hài tử này. Con bé cũng mang mệnh thiên sát nên hắn không thể biết con bé nghĩ gì, muốn làm gì. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là tiểu hài tử của hắn mà thôi. Hắn vươn tay ôm lấy Nhã Nhi
- Mẫu thân bị bệnh, từ giờ con có thể đến thăm nhưng không được phiền nàng nghỉ ngơi.
 – Phụ thân… ? Nguyệt Phù tròn xoe mắt nhìn Trầm Thiên với vẻ ngạc nhiên. Hắn biết con bé muốn hỏi gì bèn mỉm cười giải thích
- Từ mấy hôm trước nương con đã ngưng uống cỏ vong ưu nên hiện giờ nàng sẽ không quên các con nữa. Nên việc đến thăm nàng không còn là một cấm kỵ nữa.Cấm bọn trẻ đến thăm vì sợ sẽ tạo ra tổn thương cho cả nàng và tiểu hài tử.
- Từ nay cả nhà chúng ta ba người cùng nhau cố gắng được không ? Trầm Thiên trầm giọng… Nàng chỉ vừa vượt qua tam tử đoạn đường phía trước hẳn còn nhiều chông gai với gia đình họ. Hắn tin mười năm qua dù chỉ đi được chưa đến nửa đoạn đường thế nhưng thời khắc nguy hiểm nhất là khi sinh hai nữ nhi kia họ còn vượt qua được thì chẳng có lý do gì đoạn đường phía trươc họ không thể tiếp tục vượt qua. Dù có mất 10 năm, hai mươi năm, ba mươi năm hay cả quãng đời còn lại hắn cũng muốn tìm về nửa mạng cho thê tử. Vì đời này kiếp này hắn đã quyết sẽ không buông bỏ nàng, dù đấu cùng trời cao hắn cũng không sợ. Muốn giành thê tử từ tay của hắn cả lão thiên hắn cũng không nể mặt .
Ánh chiều tà chiếu xuống khu rừng đào lung linh huyền ảo tràn ngập ấm áp cùng hạnh phúc của một gia đình nhỏ bốn người trông mới hạnh phúc làm sao.
******Hoàn******
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .